Nữ sinh ngổ ngáo
Phần 1: Đĩa bánh trên trời rơi xuống?
Con bé nhà hàng xóm tên Ánh, nhà nó vỡ nợ nên cha vào tù, mẹ vất vả bươn chải kiếm tiền trả nợ. Mới 13 tuổi đã bắt đầu học cách ăn diện, nhà nghèo chẳng có gì chơi nên hàng tuần cứ quấn lấy thằng lỏi con học lớp 8 nhà Đức. Cu cậu sĩ gái lắm, hay ra vẻ công tử con nhà giàu. Đức cũng mặc kệ, nhà có điều kiện, để thằng con khôn ra với hàng xóm còn hơn là đàn đúm với lũ choai hư hỏng ở trường. Dạo gần đây, con bé bắt đầu nảy nở, chả biết nó học từ ai mà mỗi khi nó sang thì Đức lại xoắn cả người.
Cặp giò khỏe mạnh, vú không soutien ló 2 hạt đậu, cái mông cong tớn, cái khe thăm thẳm giữa chiếc quần jean “nghèo nàn” khiến thằng Đức Mini giật nhẹ trong quần, con nhỏ ngon hết sẩy, ông già nó mà không dính án thì nhà nó cũng tạm đủ điều kiện để giao hợ… khục, làm thông gia, xin đừng hiểu lầm.
Sáng nay Đức đang lúi húi dọn dẹp garage, xịt thơm khử mùi thì con bé từ đâu ra không biết, õng ẹo tựa vào xe, vẻ mặt non choẹt cười cười đầy nét tinh nghịch:
– “Minh đi đâu rồi chú?”
– Đức: (・ – ・)
Bờ vai trần mời gọi trên tay áo trễ vai, mái tóc loăn xoăn lay trong gió vờn vờn trên tấm lưng cong, làn da trắng trẻo, bờ mông lấp ló sau nếp váy xếp ly, làn gió đùa tung tăng mơn man đôi chân thẳng tắp, chiếc giày cao gót tôn bàn chân thon thả…
Bị khớp không biết nói gì, Đức lập bập được đôi ba câu: “Sờ… e… à… x… xe”. Bầu không khí thật lúng túng xấu hổ, gần 40 tuổi đầu còn bị con bé con 13 tuổi hớp hồn.
Con bé nghe vậy chui hẳn vào xe, xếp chiếc váy xuống cho kín đáo, rồi ranh mãnh nhìn Đức:
– “Xe làm sao hả chú?”
Ôi trời đất quỷ thần, nó không biết hàng họ đã lộ hết trước mắt Đức, từ góc này cả bầu ngực con nhỏ đang trình chiếu Full HD, đường ranh giới tròn trịa ở cái áo mỏng manh còn điểm xuyết chút nâu nâu, chắc là quầng vú đây mà, ở bên dưới chiếc váy không đủ che chắn cho cái khe sâu hun hút giữa hai chân con bé, một màu đen thăm thẳm mê hồn giữa cặp giò trường túc trắng phau, ực, nước bọt Đức tuôn ra, ánh sáng không đủ để xác định màu sắc.
Bí ẩn của vũ trụ đây mà, màu trắng? Màu đen? Màu da? Hay là, máu mũi trào ra, hự hự, không mặc gì?
Thấy Đức nhìn điên đảo tâm hồn, con bé cười càng rực rỡ hơn như đóa hoa mai buổi sáng. Nụ cười nửa e thẹn nửa ranh mãnh trên môi, con bé giở luôn cả chiếc váy lên, Đức được chiêm ngưỡng toàn bộ tiên cảnh…
Đức nhìn quanh nhà, con vợ đang ngồi coi TV trong phòng khách, thằng Minh đang ở đâu đó trong kho, con Châu học bài trên tầng, bà giúp việc tưới cây trong vườn, hàng xóm đi trong ngõ tập thể dục, thỉnh thoảng liếc mắt vô nhà có thể thấy trọn cái garage. Camera ở khắp mọi nơi trong nhà, có lẽ con nhóc con biết thừa là có người khác ở cách vài mét xung quanh nên mới liều mạng khoe của như vậy.
Không thể được, bị người khác chế nhạo như vậy, từ xưa đến giờ chưa có ai dám sỉ nhục Đức như vậy. Một người có quyền thế, có tài sản, có danh vọng và địa vị, không ai có thể bắt hắn phải cúi đầu, khục, xin phép chữa lại một chút, không tính các sếp và người nhiều tiền của hơn, Đức miên man xấu hổ.
Không thể như thế được, là thằng đàn ông trên dai dưới rắn, khụ khụ, Đức mặc kệ nguy cơ bị phát hiện bởi hàng xóm, vợ con, bà giúp việc, sướng trước rồi tính sau, không thì thằng Đức Mini cũng đâm tới… rách quần mất. Đưa một tay nắm vai con phò nhỏ, lồn chùa dâng tới mồm thì định luật vũ trụ đã nêu là phải chơi, một tay vạch thằng Đức Mini sung mãn cứng như thép ra khỏi quần, mắt đầy nhục dục không thể kìm hãm, đầu rùa gạt lớp vải lụa tim tím vướng víu ra, chẳng cần biết con đĩ có ra nước hay chưa, xộc một cái, dương vật lao nhanh vùn vụt vào cái hang hồng rực…
♬♫♪’I’ve been really tryin’, baby…
Tryin’ to hold back this feeling for so long…
And if you feel like I feel, baby…
Then, c’mon, oh, c’mon, whoa’♪♫♬
Bài hát vang lên trong điệu nhạc trữ tình khiến Đức giật mình tỉnh giấc, mơ màng nhìn trần nhà trống không.